Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Chương 4: Có Đường Sống
N
hìn kỹ lại viên đạn, quả thật là trên vỏ viên đạn có khắc một chữ “H” rất nhỏ. Nói đến đây Vương Minh đã thật sự tin. Hắn nhìn viên đại rồi lại nhìn ông già, vẻ trầm ổn bình thường của hắn giờ đây đã biến mất bởi thật sự trong lòng hắn bây giờ đang có rất nhiều suy nghĩ rối bời. Không khí trong phòng trở nên vô cùng yên lặng và ngột ngạt đến khó thở. Cái tin này quá sốc đới với Vương Minh. Nhưng nghĩ đến bản thân mình sắp đi gặp Diêm vương nên Vương Minh cũng bình tâm lại đôi chút.
“Được rồi, bây giờ ta trả lời câu hỏi thứ hai của cậu” Ông lão đợi tâm tình Vương Minh ổn định lại một chút nên lão mới nói. Dừng lại một chút, đợi Vương Minh có thời gian tập trung tinh thần lão mới nói tiếp:
“Chúng tôi biết cậu sắp chết là bởi vì đã nghiên cứu tất cả số liệu về cậu khi cậu ở trong phòng thí nghiệm đó. Cái đoạn gen siêu việt đó thật ra có một lỗi nhỏ. Bắt đầu từ khi dậy thì, lỗi đó sẽ xuất hiện và sẽ giết chết cậu khi cậu 18 tuổi, mốc thời gian chấm dứt quá trình dậy thì. Lần trước cậu đi kiểm tra sức khỏe, tay bác sĩ đó nói là do viên đạn trong đầu cậu gây nguy hiểm tính mạng của cậu thật ra chỉ là lời nói dối do chúng tôi sắp đặt mà thôi”
“Vậy nghĩa là tôi sẽ không chết” Vương Minh kích động nói. Tin này quá tốt a khiến hắn hưng phấn vô cùng.
Henry lắc đầu nói:
“Xin lỗi đã làm cậu thất vọng. Cậu vẫn sẽ chết mặc dù nguyên nhân không phải do viên đạn đó thôi. Cậu thử nghĩ xem viên đạn nằm trong đầu cậu bao lâu như vậy rồi mà cậu vẫn chưa chết, nếu mà chết thì chắc cậu chết từ lâu rồi hà cớ gì mà mãi đến bây giờ chứ”
Vương Minh thất vọng. Quả thật lời phân tích của lão Henry này rất chính xác. Nếu viên đạn trong đầu hắn là nguyên nhân thì hắn đã chết từ lâu rồi. Vậy không phải viên đạn thì nguyên nhân gì? Chẳng lẽ là do đoạn gen kia? Những lời nói tiếp theo của lão Henry đã xác nhận giả thuyết này của hắn.
“Nguyên nhân dẫn đến cái chết sắp tới của cậu chính là chỗ lỗi trong đoạn gen kia. Những điều ta nói có lẽ hơi khó hiểu nhưng đều là liên quan đến tính mạng của cậu nên hi vọng tập trung lắng nghe một chút” Thấy Vương Minh đang chuẩn bị mở mồm xen vào nên ông Henry ngăn lại bởi không muốn làm đứt mạch nói chuyện.
Ho khan một tiếng như để lấy giọng, ông Henry bắt đầu nói:
“Trong tuổi dậy thì của con người thì cơ thể con người bắt đầu xảy ra cá biến hóa cả về thể chất và sinh lý, biến đổi cả về bên trong lẫn bên ngoài. Cái đoạn gen đó khiến cho quá trình biến đổi của cơ thể gặp nhiều rối loạn, đặc biệt làm làm rối loạn hoạt động của các cơ quan trong cơ thể. Có phải hồi trước cậu từng gặp các triệu chứng như các cơn đau tim đau đầu đột ngột diễn ra trong một thời gian ngắn rồi lại biến mất như chưa hề xảy ra phải không?”
Vương Minh gật đầu xác nhận rồi nói:
“Lắm lúc tôi thấy mắt mình kém đi, lúc nhìn thì nhìn được rất xa nhưng có lúc nhìn thì không thấy gì cả, như bị mù vậy. Chưa kể nhiều lúc tôi cảm thấy đột nhiên cơ thể tràn đầy sức mạnh khiến tôi nhảy rất cao rất xa, chạy rất nhanh nhưng nhiều lúc lại thấy cơ thể rất mệt mỏi, không một chút sức lực”
“Phải đó là những triệu chứng của sự quá tải. Cậu cứ tượng tượng cậu như chiếc bóng đèn kia, khi mà có một lượng điện lớn đưa vào thì nói phát sáng một cách chói lòa rồi sau đó… bộp, nó nổ tan. Cơ thể cậu cũng như vậy. Lấy một ví dụ là trái tim của cậu, đoạn gen đó giúp cậu tăng công suất hoạt động của trái tim, khiến máu lưu thông nhanh hơn bình thường từ đó xuất hiện các dị năng khác như mắt cậu có thể nhìn xa hơn, chạy nhanh hơn, nhảy cao hơn,… nhưng rồi đột nhiên trái tim lại trở lại hoạt động bình thường, lượng máu và tốc độ máu cũng trở lại giống như bình thường. Điều này đặc biệt nguy hiểm bởi các cơ quan khác như não, phổi, các cơ,… đang thích ứng với cường độ mạnh ban đầu đột ngột phải làm việc với cường độ và lượng máu ít hơn khiến các cơ quan khác không kịp thích ứng. Điều này thật sự không tố bởi nói gây rối loạn đồng thời làm giảm hiệu suất hoạt động và tuổi thọ của các cơ quan. Nói một cách đơn giản là việc này diễn ra thường xuyên sẽ khiến tuổi thọ của người đó giảm mạnh. Chúng tôi đã quan sát cậu trong 5 năm qua và đã tính quan nếu không có gì đột biến thì khoảng nằm 19 tuổi, các cơ quan trong cơ thể cậu sẽ đồng loạt dừng hoạt động. Đến đây cậu đã hiểu tại sao lúc trước cái thí nghiệm này lại thất bại liên tục rồi chứ. Cơ thể con người khi bé thì trong giai đoạn định hình nhưng khi lớn lên chúng không có khả năng dễ điều chỉnh như khi làm trẻ con. Vì vậy mà tên khoa học điên kia mới lấy phôi thai làm thí nghiệm”
Nói đến đây ông Henry dừng lại để cho Vương Minh có thời gian tiêu thụ khối lượng thông tin khổng lồ vừa rồi. Quả thật cái khối lượng thông tin kia rất nhiều, nếu là người bình thường chắc phải mất rất lâu mới tiêu thụ được nhưng với chủ số IQ không hề thấy của mình, Vương Minh rất nhanh tiêu thụ được mắc dù không hiểu nhiều lắm nhưng có thể nắm được đại thể. Vương Minh nhìn ông già trước mặt, nói:
“Vậy chắc là các ông có phương pháp cứu sống tôi phải không? Nếu không tại sao ông lại mất thời gian đi kể chuyện này với tôi”
“Rất thông minh”
Henry tán thưởng một cậu rồi mới nói tiếp:
“Đúng là tôi đã nghĩ được một biện pháp để giúp cậu qua cái ải tử thần này”
“Vậy tôi phải trả lại cái gì” Vương Minh nhàn nhạt đáp. Hắn biết rằng trên đời này không có chuyện tốt nào là cho không cả. Đặc biệt là trong vấn đề liên quan đến mạng người, chắc chắn trong đó phải có một điều kiện nào đó.
Đây mới là vấn đề chính của cậu chuyện lần này nên rất Henry thay đổi thái độ bình thản, đùa cợt ban đầu thành thái độ nghiêm nghị nói:
“Tôi muốn cậu tham gia vào một tổ chức đặc biệt bí mật trực thuộc Hình cảnh quốc tế”
Vương Minh há hốc mồm đủ để lọt nguyên quả trứng gà. Hắn nghĩ là tai hắn có vấn đề những không phải tai hắn vẫn bình thường. Chẳng lẽ đây là một trò đùa? Bản thân hắn là một sát thủ lại đi làm Hình cảnh. Đây có lẽ là chuyện nực cười nhất thế gian, kẻ giết người đi làm cảnh sát. Quá mức khôi hài. Vì vậy Vương Minh chỉ nghĩ đến một khả năng duy nhất là lão già kia đang chơi hắn mà thôi.
“Hả cái gì… muốn tôi gia nhập Hình cảnh, lão đùa tôi đấy à. Lão hẳn biết tôi là ai rồi còn mời tôi làm”
“Không phải tôi đùa. Mà thật ra cậu hiểu sai rồi thì phải. Cậu nếu tham gia thì không phải là Hình cảnh mà là người hợp tác với Hình cảnh. Tuy là hợp tác nhưng mà đảm bảo lợi ích rất lớn”
Nghe thấy những lời này nếu nói Vương Minh không động tâm thì là nói dối. Được cứu mạng lại còn được lợi ích lớn, tuy rằng không biết lợi ích đó là gì nhưng mà là lợi ích của người hợp tác với Hình cảnh quốc tế thì lợi ích thu được chắn chắn sẽ không nhỏ a. Đây là là một cái bánh hấp dẫn. Nhưng để đề phòng, Vương Minh cố kìm nén niềm vui sướng trong lòng xuống, cẩn thận hỏi:
“Vậy nếu tôi tham gia thì việc tôi phải làm là gì? Lợi ích thu được bao nhiêu”
“Cậu muốn mắc cả với tôi” Henry nhìn Vương Minh với anh mắt mờ ám
“Tôi nào dám. Mạng sống của tôi còn nằm trong tay ông. Nhưng ít nhất giống như một người đi xin việc, trước khi nhận công việc tôi phải biết công việc mình phải làm là gì và thù lao bao nhiêu chứ” Vương Minh vội đáp:
“Cũng có lý”
Henry suy ngẫm rồi nói:
“Được rồi tạm thời ta chỉ nói qua cho cậu biết. một ít. Công việc chủ yếu của cậu là làm những nhiệm vụ trong bóng tối, mang tính chất tuyệt mật cao. Ví dụ như chúng tôi tìm được một tên trùm buôn ma túy lớn nhưng tổ chức và mối quan hệ của hắn quá lớn chúng tôi không thể chạm vào hắn được. Đến lúc đó cậu ra tay, ám sát hắn và các thân tín hoặc tìm chứng cớ dọn đường cho chúng tôi càn quét.”
“Ồ hóa ra là vậy… nhưng khoan đã nếu là mấy cái nhiệm vụ kiểu này thì thà các ông thuê một tổ chức sát thủ giết hắn có phải nhanh ngọn hơn không việc gì phải lằng nhằng bảo tôi gia nhập chứ” Vương Minh khó hiểu hỏi:
Ông Henry rất nhanh trả lời.
“Đó là mấy nhiệm vụ thông thường thôi. Chúng tôi muốn những người có dị năng như cậu gia nhập bởi có những việc chỉ có loại người như cậu mới làm được, người bình thường không có khả năng. Với cả cậu cũng biết người có dị năng rất hiếm hoi, nếu không tận dụng thì quả thật là lãng phí công sức của tạo hóa”
“Vậy tôi có được lợi ích gì?” Vương Minh tiếp tục thăm dò.
“Lợi ích ư! Rất lớn đó. Đảm bảo cậu nghe xong sẽ gật đầu đồng ý luôn”
Henry cười cười nói:
“Cậu chỉ là một người hợp tác nên chúng tôi không yêu cầu cậu lúc nào cũng phải ở trong tổng hành dinh, cậu có thể đi bất cứ nơi nào mà cậu muốn chỉ là khi có nhiệm vụ cần thiết chúng tôi sẽ liên lạc với cậu. Chưa hết cậu còn có thể trưng dụng một số tài nguyên của lực lượng Hình cảnh quốc tế và sự trợ giúp của quốc gia nơi cậu đang dừng chân. Đương nhiên là trong giới hạn cho phép. Thế nào có phải lợi ích lớn không”
Không phải lớn mà là quá lớn. Vương Minh kinh ngạc, miệng há to đến cơ nhét vừa nguyên quả trứng gà. Đây là siêu lợi ích, có ngu mới không đồng ý. Vì vậy mọi nghi ngờ và khúc mắc trong lòng đã bị dẹp tan, Vương Minh không suy nghĩ thêm nữa trực tiếp gật đầu đồng ý.
“Tôi đồng ý. Nhưng cứu cái mạng nhỏ của tôi trước đã”
Nhấp ngụm nước một cách bình thản, Henry nói:
“Cứ từ từ”
“Từ từ làm sao được liên quan đến tính mạng của tôi đó, ông bình thản được nhưng tôi thì không. Ông nghĩ cảm giác cái chết kề kề bên người này thích lắm à” Vương Minh tức giận nói:
Henry giơ hai tay chịu thua nói:
“Được rồi, được rồi coi như tôi chịu thua cậu. Nếu vậy thì cậu theo ta đi một chuyến, đến đó sẽ có một người cứu được cậu”
“Vậy thì chúng ta đi thôi” Vương Minh nói:
Sau đó hai người cầm lấy hành lí đi lên con tàu đang đậu ở bờ biển. Đây chính là con tàu mà Vương Minh đã dùng để đi đến đây. Nhổ neo, con tàu lướt qua các làn sóng biển của Thái Bình Dương, thẳng tiến về phía tây.